pacman, rainbows, and roller s
Tải ngay phiên bản avartar 200....
http://kenhgiaitrivn.wap.sh
HOME Kho Game Hot
Bai viết nổi bật:
.
Vi ai,Anh phai lam trai bao.
.Đừng gọi cho anh nữa..!
.

Ghét, thích, yêu, cưới (phần 1)

Mồng 2 Tết

Vừa đi chúc Tết cùng cả nhà về ba có vợ chồng bác ở cơ quan lên thăm. Thế là nó phải lăng xăng giúp mẹ pha trà, lấy bánh xong rồi lẻn xuống bếp. Lớn rồi, 20 tuổi đầu chả nhẽ ba mẹ tiếp khách lại lên đó ngồi hóng chuyện cùng. Rồi bỗng dưng nghe cô vợ của bác đó nói:

- Ôi nhà mình có con bé dễ thương quá nhỉ, sướng quá đi mất. Con bé bao nhiêu tuổi rồi?
Mẹ đáp:

- Nó sinh năm 92 đấy chị, vừa tròn 20. Rồi mẹ gọi lớn: Vân ơi, lên đây mẹ bảo!

Vậy là tất tả chạy lên trình diện người lớn, mẹ hỏi nó:

- Thế con có biết ai đây không?

Nó cười cười bảo:

- Dạ con biết chứ, 2 bác khi xưa làm mai cho ba mẹ con, con cứ nghe mẹ con nhắc mãi…

Mọi người ôm bụng cười. Qua mấy câu hỏi học ở đâu, ngành gì rồi tự nhiên cô đó chốt lại:

- Thôi con làm dâu cô nhé, 2 nhà mình làm sui với nhau nhỉ. Chúng ta biết nhau quá rồi, khỏi cần tìm hiểu gì nữa, môn đăng hộ đối thế còn gì. Con trai cô đang học bên Mỹ, con về nhà cô rồi cô cho đi luôn. Vả lại con cô sinh năm 84, con thì 92, hợp với nhau quá còn gì.

Nó hết nhìn vợ chồng người bạn rồi lại nhìn ba mẹ nó mà cười cười. Nghĩ thầm rằng năm nào các cô các chú lên thăm nhà cũng đùa đùa mình về làm con dâu, nói vài ba câu thế rồi lại thôi, cái kiểu vô thưởng vô phạt đó riết hoài nó cũng không thích nữa. Thấy kiểu vồn vã của vợ chồng bác đó, nó cũng chỉ nghĩ rằng chắc đó chỉ là kiểu xã giao khéo léo của người lớn mà thôi. Nghĩ đó rồi lại thôi.

Mồng 3 Tết

Ba mẹ bảo phải xuống lại nhà cô chú hôm qua thăm lại cho phải phép. Vừa bước vào nhà cô chú thì cô chạy ra tay bắt mặt mừng, miệng gọi lớn: “Các con ơi, ra xem mặt em dâu này, bồng cả cu Tô ra cho nó xem mặt thím”. Nghe xong mấy câu đó làm nó đứng hình cả mấy giây, mặt đỏ bừng vì dị. Cô còn liên mồm bảo rằng: “Con cứ hỏi chị đó đi, về làm dâu nhà mẹ sướng lắm, mẹ coi như con gái”. Anh con trai lớn liền bảo: “Vậy phải ghi âm mấy lời mẹ nói lại mới đươc, để sau này khỏi phải chạy làng!”.

Cuộc nói chuyện không đầu không cuối rồi cũng phải kết thúc. Nó cũng không nghĩ được gì nhiều, cũng chỉ biết rằng Tết năm nào cũng được nghe mấy lời này, rồi thì thấy vui vui tí thôi. Ngồi trên xe, nó nghĩ rằng duyên phận của con cái, dù cha mẹ có định đoạt đến thế nào, thì cũng vẫn nằm trong tay con cái quyết định cả thôi.




1 năm sau,

Thời gian cứ thế mà trôi đi, cô cũng vẫn như vậy, chỉ có học hành và gia đình là hai thứ quan trọng với cô nhất lúc này. Hơn một năm trước, vì sự bồng bột của mình, cô đã lỡ làm chính mình đau, nên có lẽ bây giờ, thứ tình cảm yêu đương dường như xa xỉ hơn đối với cô. Cô chả có thời gian lẫn sự tự tin dành cho nó, khi đêm đến, cô buông mình trên chiếc giường êm ái với giấc ngủ ập đến ngay lập tức sau một ngày dài mệt mỏi, đến nỗi không có thời gian cho việc suy nghĩ vẩn vơ như cô thường làm khi xưa. Chắc có lẽ bây giờ cô đã trưởng thành hơn, đã biết tự bảo vệ mình, không làm mình đau bởi những suy nghĩ vẩn vơ, những kì vọng hão huyền.

Năm hết rồi Tết lại đến, mệt nhoài sau mấy ngày dọn dẹp nhà cửa trước Tết làm cô chỉ muốn nằm dài trong nhà “dưỡng sức”. Đang uể oải với tay lấy cái remote trên bàn chỉnh kênh tivi thì cô nghe ba chạy từ nhà bếp lên bảo:

- Tối nay vợ chồng chú ấy mời cả nhà mình sang ăn tối, coi như là tạo dịp gặp gỡ cho bé Vân và thằng con út bên đó. Tết năm ngoái cô cứ tha thiết đòi làm sui, năm nay thằng con út về ăn Tết nên muốn để 2 đứa gặp nhau luôn.

Nghe xong tự nhiên cô giật nảy mình, chuyện gì thế này, cả đời cô chưa bao giờ gặp kiểu “đi xem mặt” như thế này, vả lại chuyện bảo cô làm con dâu nhà đấy cả năm cô cứ tưởng nó đã được cho vào quên lãng rồi chứ.

Khá bối rối với chuyện này, cô lật đật chạy lên nhà thay bộ đầm nhã nhặn ra kiểu thục nữ để đi cùng ba mẹ. Dẫu sao cô vẫn thuộc tuýp người luôn muốn người khác có ấn tượng tốt về mình dù chỉ gặp nhau có một lần.

Ba nhấn chuông gọi cửa nhà bác, chạy ra mở cổng là một người con trai mà Tết năm ngoái đến nhà cô đã không thấy, vậy chắc chắn là anh ta rồi – người mà suốt cả mùa Tết năm ngoái cô bị gán ghép. Cô nhìn anh bằng cái nhìn bẽn lẽn ngượng ngùng, khẽ chào. Anh đáp lại bằng cái gật đầu khe khẽ và cái nhìn không để lộ cho người đối diện đoán được những suy nghĩ trong đầu anh ta.
Ấn tượng đầu tiên của cô về anh ư, một con người khá ngạo mạn, cô đã chào anh ta trước, đáng ra một người lớn hơn cô nhiều tuổi, du học ở Mỹ về, cũng nên cười tươi mà nói câu: “Nice to meet you” cho ra dáng một tay playboy chứ mặc dù cô biết thừa đó chỉ là một câu xã giao thông thường. Suốt trong buổi ăn tối, cô chỉ cười và trả lời những câu hỏi của người lớn, có lẽ cô và anh ta là 2 kẻ ít nói nhất trong bữa ăn. Cô cứ mãi đeo đuổi suy nghĩ của riêng mình về anh, và tưởng tượng miếng beefsteak trên đĩa là anh ta và cứ thế mà xẻo mà nhai như một kẻ tham ăn đích thực.

Đến lúc mọi người ngồi lại uống trà tán gẫu sau bữa ăn, mẹ anh ta có bảo rằng rất muốn hai đứa chủ động gặp nhau để tìm hiểu và đi lại. Cô nghĩ thầm rằng con người kia ngay từ đầu mình đã không có mấy thiện cảm cho lắm, và nhủ chắc rằng anh ta nếu gặp mình cũng là do muốn chiều ý gia đình mà thôi, chứ đến 29 tuổi đầu mà chưa có người yêu thì… vả lại đã là dân du học, mấy ai không mang tiếng lăng nhăng…





Lúc về đến nhà, mẹ bảo với cô rằng lúc nãy, cô Vân Anh có nói với mẹ rằng hiện tại cô đang bị bệnh cần phải được thoải mái đầu óc và dưỡng sức, cô muốn 2 đứa nhanh chóng làm quen nhau và tiến tới xa hơn được nữa thì cô càng mừng, điều đó khá tốt cho bệnh tình hiện nay của cô. Nghe mẹ nói xong, đầu óc cô hơi mông lung, chả nhẽ việc cô quen anh ta hay không lại có ảnh hưởng đến thế sao, mà cô thì không muốn để bác ấy phải lo lắng nhiều. Thôi đành phó mặc cho chuyện gì đến thì sẽ đến, nhưng điều cơ bản là cô không có cảm tình với anh ta.

Một ngày đẹp trời sau Tết, lười biếng bắt đầu những tiết học đầu tiên trong năm mới, cô lơ đãng phóng mắt ra khung cửa sổ tầng 11 nơi có thể thấy được những đám mây trời lững lờ trôi, hay cùng một lúc có thể ngắm 2 cây cầu làm nên niềm tự hào của thành phố nơi cô lớn lên. Điện thoại rung lên làm cô giật bắn người, len lén mở mở điện thoại xem tin nhắn như một kẻ làm việc xấu giữa ban ngày ban mặt, nhất là trong giờ của giảng viên mang tiếng khó tính nhất Khoa này…

“Tối nay 7h tôi muốn gặp cô tại Memory coffee”.

Cô đọc tin nhắn mà miệng không quên lẩm bẩm, cái tên lạ hoắc nào mà lại gọi cô như thế, nếu lớn hơn thì gọi cô là em đi nhé, ghét nhất cái kiểu cộc lốc và ra lệnh như thế. Nói chung, đã ghét thì sẽ không reply. Tắt điện thoại và tiếp tục nghe giảng bài cho quên đi nỗi bực tức.

Cả ngày đi học cứ bù khú với lũ bạn lớn rồi nhưng vẫn đầu óc vẫn còn dở dở ương ương làm cô quên béng mất có kẻ đợi cô trả lời tin nhắn. 5h chiều, chuông điện thoại reo, cô bắt máy với chất giọng lịch sự và nhỏ nhẹ nhất có thể khi thấy số lạ gọi đến.

- Alô ạ!

- Này cô, sao cô không rep tin nhắn của tôi, có biết như thế là bất lịch sự lắm không?”

(Còn nữa…)

Back to posts
Comments:

Post a comment

[1] [38] [42443]